Thơ (1383)
Â
Thương quá đời người tựa cánh hoa Sáng nở lung linh chiều rơi rụng Gió nhẹ đung đưa phận mịt mùng Xuân vừa gõ cửa vội vàng quaÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Mùa Xuân mới nồng nàn ôi mong đợiÂ
Tuổi hoa niên bao say đắm một thờiÂ
Người xa xứ tìm về nơi quê cũÂ
Thỏa tấm lòng mong đợi những ngày quaÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Ngắm em hoa lá ngừng hơi thở Ngắm nụ cười xinh tỏa sáng ngời Hoa mai chợt gọi nầy em hỡi Có thấy mắt cười, một khúc thơÂ
Published inThơ
Tagged under
Lòng người biến đổi đến những đâuÂ
Nào ai đo được biết nông sâuÂ
Sắc diện âu chỉ là mặt nổiÂ
Cuộc sống cho ta biết dãi dầu.
Published inThơ
Tagged under
Người đã đi qua cuộc hành trìnhÂ
Nơi dương gian vẫn còn lặng thinhÂ
Người đã đi về nơi an bìnhÂ
Nơi quê trời nghỉ giấc yên lànhÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Hai ta cùng rảo bước trên đời Đi bên nhau chẳng nói thành lời Tình chồng vợ từ nay thắm thiết Nghĩa phu thê kết ước trọn đời Â
Published inThơ
Tagged under
Â
Giữa đường đời dẫu muôn ngàn tất bậtÂ
Trải muôn vàn cảnh khổ lẫn thương đauÂ
Ta hãy nhớ tình Ngài rất nhiệm mầuÂ
Luôn sáng tỏ đời người trong quảng đạiÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
 Cuộc đời dậm bước đục trongÂ
Người nhân gian đó còn mong được gìÂ
Bây giờ mẹ hóa từ biÂ
Bao la biển rộng rầm rì quanh nămÂ
Â
Biển cũng xôn xao trước tình em cháy bỏng Ngọn lửa sáng bừng soi biển cả mênh mông Chiều tím lung linh tô đẹp cả dòng sông Tình yêu em đó xin trôi về với biểnÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Tình yêu ơi phủ đầy nhân loạiÂ
Bởi lòng người nhiều khi ái ngạiÂ
Mà con tim không còn thổn thứcÂ
Mà lòng người còn mãi u hoài.Â
Published inThơ
Tagged under