Thơ (1383)
Â
Mặt trời lên ánh mắt vẫn mông lung Bóng hình em vương vấn dưới sương mù Rồi mất hẳn, tàn bay vào ảo ảnh Ta im lặng, không một lời than tráchÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Tuổi xuân qua với tháng ngảy phiêu bạt Đã thấm nhiều, nắng đổ lửa, mưa tuôn Thấy xa xa, thấp thoáng bóng cội nguồn Trôi vội vã dòng đời chiều hiu hắtÂ
Â
Vì yêu Chúa chẳng đo lườngÂ
Mang thân nhục thể lụy vương tội truyềnÂ
Sấm ngôn giá trị còn nguyênÂ
Từ bao đời trước vẹn tuyền sáng soiÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Noel về giữa mùa đông giáÂ
Trên trời cao muôn đợt sao saÂ
Nghĩ phận người cô đơn lạc lõngÂ
Giữa trần gian bóng tối ngập trànÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Tiếng chuông vang gọi mời vinh danh ChúaÂ
Hỡi trần gian mau thức tỉnh quay vềÂ
Giữa đường trần người hãy trở cơn mêÂ
Ôi nhân loại đắm chìm trong tăm tốiÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Chúa làm người không lâu đài tráng lệ  Đến trần gian không lấp lánh châu trân  Chút rơm khô máng cỏ lạnh muôn phần  Vòng tay mở mời gọi tình chia sẻÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Con ước mơ trở thành vì sao sángÂ
Sáng rỡ lên trong giá trị làm ngườiÂ
Sáng tâm linh như ngọc quý, vàng mườiÂ
Để phản chiếu một tình yêu cao quýÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Mùa Giáng Sinh Thiên Chúa xuống trầnÂ
Ơn cứu độ đến với muôn dânÂ
Người sám hối trở mình thức tỉnhÂ
Chuyển hóa đời lĩnh nhận Thiên ÂnÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Con Trời dấu chỉ Thiên SaiÂ
Đêm đen soi tỏ sao mai dẫn đườngÂ
Ba vua từ chốn đông phươngÂ
Tìm về bái lạy dâng hương tỏ bàyÂ
Published inThơ
Tagged under
Â
Giáng Sinh đã tràn qua phố thị
Hang đá bên đường chật lối đi
Nhưng sao con thấy lòng cô quạnh
Chúa ơi, bao nhiêu nỗi so bì
Published inThơ
Tagged under